[Transfic] Người là sự dịu dàng mà thời gian ban tặng cho tôi – Chương 30.2 [Hoàn chính chương]


.Chương 30.2.



【Cho dù mưa lớn có khiến cho thành phố này điên đảo, tôi vẫn sẽ ôm người trong lòng°】

Toàn bộ quá trình phát postcard, Vương Tuấn Khải vẫn không thể thật lòng mỉm cười.

Thời điểm ống kính quay tới, cậu không thể không nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi tắn, sau đó lặng lẽ nhìn về phía Vương Nguyên bên kia, phát hiện người kia còn đang làm mặt quỷ trước ống kính, chỉ là sau khi ống kính rời đi, liền thu lại khóe miệng vốn đang cong lên kia.

Bảo người khác không lo lắng làm sao được.

Vương Tuấn Khải thu hồi tầm mắt, lần lượt tặng postcard cho từng fans đi tới trước mặt mình.

Là một dì với vành mắt phiếm đỏ. Đại khái nguyên nhân là vì hiện trường quá đông đúc, tóc của cô có vẻ rối loạn. Lúc thấy mình ngẩng đầu liền nhỏ giọng mà nói một câu: “Chúng ta sẽ luôn ủng hộ các con.”

Vương Tuấn Khải mỉm cười với cô, đưa postcard tới, sau đó ra sức gật đầu.

Hoạt động tiến hành đã lâu, về sau vẫn còn nhiều dì nhiều chị mang theo nước mắt vội vã lên sân khấu đi tới trước mặt cậu nhận postcard. Vương Tuấn Khải không phải không biết buổi diễn đến giờ lại bị hủy bỏ, đã gây cho bọn họ biết bao đau buồn, đứng đợi dưới ánh mặt trời chói chang như vậy, cuối cùng chỉ đổi được vài giây đồng hồ, thậm chí rất nhiều fans ngay cả mặt cũng không được thấy. Nhưng bọn họ vẫn không hề lộ ra chút ý tứ bất mãn nào với mình, Vương Nguyên và Thiên Tỉ, cho dù vành mắt có đỏ cũng sẽ nói ra lời ủng hộ, đem toàn bộ khổ cực cả một ngày đều biến thành một nụ cười tươi tắn gửi cho bọn cậu.

Vẫn còn có nhiều người như vậy, dùng trái tim dịu dàng nhất của mình mà chân thành yêu thương bọn cậu.

Nhưng nếu bọn họ cũng biết chuyện giống như công ty, còn có thể nguyện ý vì mình và Vương Nguyên vỗ tay hay không.

Nhất định sẽ có người nguyện ý. Nhưng cũng sẽ có rất nhiều người vốn là ủng hộ mà trở thành khinh bỉ cùng chửi bới.

Khóe mắt đột nhiên cảm thấy cay cay.

===============================

Sau khi kết thúc hoạt động, ba người đều trầm mặc mà trở về khách sạn.

Vương Tuấn Khải cố gắng an ủi Vương Nguyên, nhưng người kia vẫn luôn ngẩng đầu cười nói không sao với mình, sau đó liền cúi đầu không nói nữa.

Mãi cho đến khi xung quanh không còn người ngoài, chỉ có cậu và Thiên Tỉ, Vương Nguyên ngồi trong phòng mới bắt đầu không hề làm ra vẻ bản thân không có chuyện gì nữa.

Lặng lẽ chảy nước mắt, không nức nở, không lên tiếng, chỉ để cho nước mắt từng hạt từng hạt từ trong vành mắt rơi xuống mà thôi.

Mũi Vương Tuấn Khải cay cay, nhẹ nhàng ôm lấy người kia, kiên nhẫn giúp người kia lau nước mắt.

“Không sao đâu, Nguyên Nguyên.”

“Rồi sẽ ổn thôi.”

“Em đừng nghĩ nhiều nữa.”

Nguyên Nguyên rốt cuộc không khống chế được nữa mà khóc lớn lên.

Tình yêu không phải là chuyện của hai người.

Những lời khen ngợi trong quá khức tất cả đều trở thành lưỡi dao sắc bén, từng chút một mài vào trong lòng, làm sao có thể giả vờ như không để ý.

Huống chi hiện tại chỉ mới là công ty không đồng ý. Tương lai nếu để nhiều người biết, sức mạnh của những lời gièm pha làm cho Vương Nguyên khó khăn xác định bản thân rốt cuộc có thể chịu đựng được hay không.

Đến lúc đó mình và Vương Tuấn Khải sẽ bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, nhiều người như vậy, có thể chỉ lạnh mặt nhìn, cũng có thể cười nhạo một tiếng, khinh bỉ mà nhìn bọn họ như con rối bị cô lập.

Nhưng nếu như thật sự có một ngày như vậy, so với thương tích bản thân phải chịu, Vương Nguyên càng sợ Vương Tuấn Khải bị khinh thường hơn.

Cái người luôn không chịu thua kia, làm sao có thể chịu được những lời tồi tệ đó.

Nước mắt Vương Nguyên thấm đẫm áo sơ mi của Vương Tuấn Khải.

“Đừng khóc nữa Nguyên Nguyên.” Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu, “Em trước tiên đừng đau buồn quá, rồi sẽ tìm được cách giải quyết mà.”

“Tiểu Khải…” Vương Nguyên vùi đầu vào trong ngực người kia, một lần lại một lần mà gọi tên người kia.

“Đừng khóc mà. Em trước tiên ngủ một giấc đã, được không, cả ngày nay đã rất mệt mỏi rồi, em nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh sẽ gọi em đi ăn cơm.”

“Em không ngủ được.”

“Ngoan nào. Không muốn ngủ thì nhắm hai mắt nghỉ ngơi một chút cũng được, đừng buồn nữa được không.”

“Được…”

Từ nhỏ đến lớn, anh nói gì em cũng đều nghe theo.

Sau khi nằm ngủ, trong đầu Vương Nguyên đều là bóng dáng của Vương Tuấn Khải.

Bộ dạng thời điểm lần đầu gặp gỡ, ở trong đám người, mặt không chút biểu cảm, nhìn có vẻ không dễ tiếp cận.

Bộ dạng lúc có thể chân chính cùng anh ấy nói chuyện, anh ấy nhận nước đường của mình, khẽ nói cảm ơn.

Bộ dạng khi hát Hạ Thu, anh ấy mím môi ra vẻ hung dữ với mình, nói em phải hát thật tốt cho anh.

Bộ dạng thời điểm cùng nhau luyện tập, mình khóc đến mức mặt đều là nước mắt, anh ấy đứng bên cạnh lắc lắc cánh tay của mình hỏi Vương Nguyên nhi em làm sao vậy.

Bộ dạng lúc đi ăn mì, cho dù đầu đầy mồ hôi vẫn kích động khoa tay múa chân nói về tương lai.

Bộ dạng khi cùng mình sánh vai ra mắt ngày đó, cười đến mức trong mắt đều là ánh sáng rực rỡ.

Bộ dạng lúc chơi trò chơi sẽ lén giúp mình ăn gian mà vẫn còn giả vờ anh đây cái gì cũng không làm.

Bộ dạng khi xoa đầu mình, làm ra vẻ ghét bỏ nói sao em ngốc như vậy.

Bộ dạng trong buổi lễ trao giải, đưa hoa cho mình, khóe miệng cong lên thật nhẹ.

Bộ dạng khi tỏ tình với mình, nghiêm túc lại kiên định.

“Vẻ đáng yêu của em ấy cùng vẻ đẹp trai của em, mới có thể tạo thành một nhóm.”

Khi đó nhóm chưa được hình thành, trong tương lai của anh đã có em.

Nhưng tương lai chúng ta thật sự có thể cầm tay nhau, đối mặt với năm tháng vô tình, giúp nhau không phải phiền muộn điều gì không.

… …

Vương Tuấn Khải đắp kín chăn cho Vương Nguyên, sau đó khẽ thở dài.

Tình yêu muốn tốt đẹp đều phải trải qua hiện thực mài giũa.

Có lẽ tương lai sẽ mang đầy thương tích, cũng có khi thật sự có thể nắm tay nhau, mỉm cười mà nhìn nước chảy đá mòn.

Thời điểm này, mình và em ấy đều cần phải có dũng khí.

… …

Vương Nguyên sau khi tỉnh lại phát hiện Vương Tuấn Khải đã không còn ở bên cạnh.

Lập tức ngồi dậy, nhìn Thiên Tỉ đang lặng lẽ đọc sách trên ghế sofa.

“Tiểu Khải đâu?”

“Anh ấy đi tìm chị Nhâm rồi… Anh ấy bảo tớ trông chừng cậu, không cho cậu qua đó.”

“Oh.”

Vương Nguyên khoanh chân ngẩn người.

Nước mắt đã khô, đau đớn kịch liệt vừa rồi hiện tại đã biến thành mất mát trống rỗng.

Thiên Tỉ để sách xuống đi tới, ngồi bên cạnh cậu nghiêm túc nói: “Cậu thật sự không cần suy nghĩ quá nhiều, đều sẽ có cách giải quyết.”

“Thiên Tỉ…” Vương Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ.

Người kia rất ít khi gọi mình như vậy. Thiên Tỉ biết cậu có lời muốn nói, đáp một tiếng chờ cậu nói tiếp.

“Cậu cũng thấy đấy, công ty không ủng hộ tớ cùng Tiểu Khải.”

“Con đường này sẽ rất khó đi.”

“Tớ không biết có thể thật sự kiên trì tới cùng hay không.”

“Nhưng mà Thiên Tỉ, tớ muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Ở bên cạnh tớ và Tiểu Khải chỉ còn lại cậu. Tớ muốn biết… Cậu nghĩ như thế nào.”

Thiên Tỉ cười cười, đặt tay lên mu bàn tay của Vương Nguyên.

“Cậu còn nhớ không, trước kia tớ đã từng nói một câu. Tớ nói, chỉ cần có hai cậu, đi tới nơi nào cũng được.”

“Hiện tại, tớ muốn nói, không cần biết hai người làm chuyện gì, tớ đều đứng về phía các cậu.”

“Cậu khẳng định hiểu cho bọn tớ sao.”

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ, chậm rãi lộ ra nụ cười: “Cảm ơn cậu, Thiên Tỉ.”

“Nhị Nguyên.”

“Mặc dù Tiểu Khải không muốn cậu đi qua đó, nhưng tớ hy vọng lần này cậu nghe lời tớ.”

“Tương lai các cậu quả thật phải đối mặt với rất nhiều chuyện, nhưng có khổ có khó khăn hơn nữa, hai cậu cũng phải cùng nhau đối mặt.”

“Tớ biết hai cậu có thể kiên trì tới cùng, chỉ là phải xem hai người có đủ dũng cảm hay không thôi.”

“Cho nên tớ hy vọng bây giờ cậu sẽ đi tìm Tiểu Khải, cùng anh ấy nói chuyện với chị Nhâm.”

“Cậu hiểu ý của tớ không?”

Một lúc lâu sau.

“Được.”

Vương Nguyên đứng dậy ra khỏi phòng.

—— Càn rỡ thêm một lần đi, em muốn cùng anh bảo hộ lẫn nhau.

===============================

Thời gian quay lại nửa giờ trước.

Vương Tuấn Khải gõ cửa phòng chị quản lý, nói muốn nói chuyện với cô.

“Tiểu Khải, chị biết em muốn nói gì với chị. Nhưng hai đứa thật sự quá tùy hứng rồi, hậu quả khi làm như vậy, các em đã nghĩ qua chưa.”

“Không phải là chị không đồng ý ủng hộ hai đứa, chỉ là các em như vậy, tương lai sẽ phải chịu rất nhiều thương tổn.”

“Cho nên chị hy vọng hai em có thể suy nghĩ thật kỹ, trong khoảng thời gian này, cứ giữ khoảng cách trước đã.”

… …

Sau khi yên lặng nghe chị quản lý nói xong, Vương Tuấn Khải chậm rãi mở miệng.

“Chị Nhâm, những chuyện chị nói em đều biết.”

“Em muốn nói, nếu năm đó Vương Nguyên không đến bên cạnh em, mọi người cũng sẽ không thấy được Vương Tuấn Khải của hiện tại.”

“Em nhớ có fan từng nói, nếu không có Vương Nguyên, thế giới này chính là nợ Vương Tuấn Khải quá nhiều. Nhưng nếu thật sự không có em ấy, đã không chỉ là vấn để thiếu nợ.”

“Có thể em sẽ không đứng ở trên sân khấu nữa.”

“Em biết mọi người cảm thấy em và Vương Nguyên rất tùy hứng. Nhưng em không hối hận về quyết định của mình.”

“Tương lai phải chịu bao nhiêu sóng gió, quả thật em cũng không tưởng tượng được, nhưng em tin mình có thể cùng Vương Nguyên vượt qua.”

“Công ty không đồng ý, em cũng không có biện pháp, nhưng em sẽ không từ bỏ.”

“Em muốn vì Vương Nguyên đứng trên sân khấu, đối với em mà nói, ý nghĩa của ước mơ chính là tên của em ấy.”

“Nếu mọi người thật sự muốn ngăn cản bọn em ở bên nhau, em sẽ không trách công ty, nhưng em cũng sẽ không buông tay.”

“Rất nhiều người đều nói em không thích chịu thua, nhưng hôm nay em đã nghĩ thông suốt rồi.”

“Em thật sự không chịu thua không phải là ước mơ, mà là Vương Nguyên.”

“Cho nên, xin lỗi, chị Nhâm.”

“Em không thể không có em ấy.”

… …

Dưới ánh mắt kinh ngạc của chị quản lý, Vương Tuấn Khải cúi sâu chào một cái, xoay người rời khỏi phòng.

Lúc mở cửa đã thấy Vương Nguyên đứng bên ngoài, nước mắt rơi đầy mặt.

“Nguyên Nguyên?”

Vương Nguyên ôm chặt lấy người kia.

“Em đã nghe hết rồi, Tiểu Khải.”

“Đừng khóc mà.”

“Em khóc không phải vì đau buồn. Em thật sự rất vui, Tiểu Khải.”

“Ừ. Em xem, không có chuyện gì nữa rồi.”

“Cảm ơn anh, Tiểu Khải.”

Vương Nguyên ngẩng đầu hôn lên môi Vương Tuấn Khải.

“Cảm ơn anh làm gì chứ, ngốc chết mất.”

“Anh hiểu em muốn cảm ơn anh vì điều gì mà.”

“Đừng khóc nữa. Em xem, sau này bất kỳ ai cũng không thể chia rẽ chúng ta được.”

“Tiểu Khải, công ty sau này có thể sẽ đối với chúng ta rất tệ.”

“Sẽ không, chị Nhâm, admin, còn có anh Tiểu Mã vẫn sẽ đối xử tốt với chúng ta, chỉ là nhất thời chưa tiếp nhận được thôi.”

“Nhưng…”

“Không cần sợ hãi. Bọn họ không tiếp nhận được cũng chẳng sao, chúng ta ở bên nhau không phải là muốn ai ai cũng đều thích.”

“Ừm.”

“Sau này có chuyện gì thì cùng nhau đối mặt là được.”

“Vậy sao anh còn không cho em qua đây.”

“Anh giúp em giải quyết xong khó khăn lớn nhất trước, sau này dù làm gì cũng sẽ cùng nhau làm a.”

“Đây là anh nói.”

“Muốn ngoắc tay không?”

“Khỏi, có phải trẻ con đâu mà.”

Yêu thật sự cần rất nhiều dũng khí, đối mặt với những lời đồn nhảm vô căn cứ.

… …

“Nguyên Nguyên, em có đói bụng không?”

“Có một chút.”

“Anh dẫn em đi ăn.”

“Được.”

“Em không phải nói vẫn muốn kêu anh đạp xe chở em một lần sao, lát nữa anh tìm Thiên tổng mượn xe đạp. Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

“Ừa.”

“Còn khóc không?”

“Tiểu Khải anh thật sự vô cùng phá hoại không khí a.”

“Chê anh phá hoại không khí? Vậy em không định theo anh nữa sao, bạn học Vương?”

“Sao có thể.”

Vương Nguyên cười đến mức mặt mày đều cong lại. Suy nghĩ một chút, sau đó một lần nữa nghiêm túc đặt tay vào lòng bàn tay Vương Tuấn Khải: “Mau dẫn em đi, bạn học Vương.”

Mười ngón tay đan xen.

“Lát nữa em muốn đi ăn gì.”

“Ăn rất nhiều rất nhiều.”

“Này anh hỏi em nha, rốt cuộc ăn quan trọng hay anh quan trọng.”

“Anh quan trọng a.”

“Vậy còn được.”

“Bởi vì anh sẽ mua đồ ăn cho em a.”

“…”

“Đùa thôi. Tiểu Khải, anh so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.”

… …

Bóng dáng hai người sánh vai cùng bước đi dần dần biến mất ở cuối hành lang.

Có lẽ sẽ cứ như vậy mà đi hết mười năm.

—— Bạn học Vương, em nói nửa đời trước may mắn có anh, không sợ ngày mai.

===============================

Này, em phải nghe rõ.

Từ giờ trở đi, em nhất định phải tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ giống như lời bài hát kia, tương lai đau buồn hay vui vẻ đều sẽ có nhau.

Em – người anh yêu nhất, phía trước chính là mưa gió ngập trời, anh muốn hỏi em một điều cuối cùng.

—— Em muốn buông tay không?

—— Không muốn.

Nếu anh là sự dịu dàng mà thời gian ban tặng cho em, em đây nhất định sẽ là sự kiên cường mà thế giới lưu lại cho anh.

Không bao giờ phải buông tay nhau ra nữa.

Cho dù mưa lớn có khiến cho thành phố này điên đảo, anh vẫn sẽ ôm em trong lòng.

—— Từ nay về sau, khi hát sẽ không còn phải đơn ca nữa.

– Hết chương 30.2 –

– HOÀN CHÍNH CHƯƠNG –

4 bình luận về “[Transfic] Người là sự dịu dàng mà thời gian ban tặng cho tôi – Chương 30.2 [Hoàn chính chương]

  1. Oa. Hoàn chính văn. Dẫu trải qua bao năm tháng, dù khó khăn buồn khổ hay vui vẻ hạnh phúc, chỉ cần 2 đứa cùng năm tay mạnh mẽ bước về phía trước thì các dì các chị sẽ mãi ủng hộ và bên cạnh 2 đứa 😘😘😘

  2. *bắn tim* *tung hoa* hoàn rồi hoàn rồi 😍 cho dù phiá trước là khó khăn gian khổ gì, chỉ cần 2 người cùng nhau tay nắm tay vượt qua ! Hẹn ước 10 năm chờ ngày viên mãn 😘 a Đại dịu dàng quá, ấm áp quá *lảm nhảm*
    phải nói là ad rất tận tâm a~ tết tới mà vẫn trans fic cho con dân đọc, mem chỉ định vào đọc lại thôi mà vớ đc chap mới rồi a~😂 tks ad rất rất nhiều *cúi đầu*
    Rồi, gìơ chỉ còn vài cái phiên ngoại nữa là hoàn thật sự nha. Mong ad có time rảnh để tiếp tục trans cho xong cái fic đáng eo này. Kamsa😄
    Thứ lỗi cái tội lảm nhảm nãy gìơ. Ad k giận đâu 😂

Bình luận về bài viết này